Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011

Dân chủ tính


Cái chết Gaddafi – bao kẻ hả hê:
“Rồi kẻ độc tài đã nhục nhã ê chề”
“Chết chui từ lỗ cống”
“Dân chủ muôn năm!” – Cả một trời sấm động!

Dân chủ kia ơi, dân chủ kia ơi
Dân chủ tự cho đẹp đẽ nhất trên đời
Dân chủ kéo lão già bị thương như con chó
Và quay phim rao khắp hang cùng ngõ!

Lòng trắc ẩn con người đã biến đâu
Vĩ đại thay đạp đầu tên ngã ngựa
Văn minh thay giết người không xét xử
Đạo đức thay lấy máu rửa hận thù

Chẳng cải lương đâu, chẳng đội lốt thầy tu
Cũng chẳng yêu quý biện minh cho ngôi cao lãnh tụ
Gaddafi đi, chẳng cần tiếc thương đâu
Nhưng đau đớn thay ôi loài người – dã thú.

Xâu xé nhau mượn đủ chiêu bài
Giương đủ ngọn cờ thiên đường tương lai
Dân chủ nã vào nhau bằng súng máy
Tay vấy máu: anh hùng hay vô lại?

Dân chủ kia ơi dân chủ kia ơi
Chưa học đủ vị tha, nhân ái trên đời
Thì xin thưa,
Dân chủ ấy – mượn chiêu bài – đảo vị.

Thứ Tư, 19 tháng 10, 2011

Cảm tác Bạch Xà




Chuyện kể ngàn năm trước, có Con-Rắn trắng tu luyện ngàn năm, sắp nên chánh quả, bởi đem lòng yêu thương một Con-Người, mà bị bắt nhốt vào Lôi Phong tháp, duyên chia nghiệp đứt, ôm theo mối hận muôn năm…

Có người cảm khái, đem tấm oan tình đó mà viết nên Truyền thuyết Bạch Xà, dân gian quen gọi là chuyện Thanh Xà-Bạch Xà…

Ngàn năm sau, có một đa thể Biết-Nói-Tiếng-Người  ăn trắng mặc trơn, chưa từng tu dù chỉ một giây... Số này đối xử với nhau thì không những vô tình vô cảm, mà còn thật là bạo tàn độc ác, bút mực không kể xiết. Nói gì đến thương yêu như Rắn Trắng ngày xưa... 

Thiên Địa không dung, hóa phép biến hết số đó thành những con ốc trắng trắng xanh xanh bò trên cát biển.

Từ đó trên thế gian không còn những kẻ Biết-Nói-Tiếng-Người mà chỉ còn những con ốc trắng ốc xanh lê thân sám hối trên cát vàng biển mặn, chẳng còn đâu những phố xá lâu đài. 

Cũng vì lẽ ấy, rồi sẽ chẳng có ai viết lại câu chuyện đó được nữa, nên hôm nay xin được kể trước ra đây...