Ta đường đường nước lớn, ở giữa thiên hạ, ngàn năm đô hộ chúng ngươi, đuổi ta về còn chưa biết tội, mỗi khi quân thiên tử sang lại ngang ngược đánh càn, khiến bao đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh rách giáp gãy cờ còn chưa hết hận.
Ta đây Đài Loan chưa thu phục, ghế bảo an vẫn nhơ nhẩn Tưởng ngồi, Áo Môn, Hương Cảng còn là nhượng địa của người, đánh đâu thua đó từ Triều Tiên gần đến Xô, Ấn xa xôi, đã bảo các ngươi vuốt mặt nể mũi đừng vội vàng nhất thống, mà phỉ mặt thành tựu trước ta, ta có thể tha thứ hay sao?
Ta và Mỹ Quốc đi đêm, như năm năm tư ta bán đứng các ngươi giữa bàn
tròn hội nghị. Ta bán rồi các ngươi tự mình chuộc lại, ta mất cả vốn lẫn
lời, mất cả miếng mồi và bản mặt. Bạn của ta thì ngươi đuổi mất. Lời
của ta thì ngươi xem như chó sủa mèo tru. Thù ấy có nên ghi nhớ hay
không?
Ta nặn mãi mới ra thằng Khơ-me Đỏ, đỏ từ trong giỏ, đỏ hơn ta đỏ. Chúng diệt chủng còn chưa đủ số, cắn các ngươi còn chưa đủ đau. Ai cho phép các ngươi đánh chết chó nhà ta, cho dù chó của ta là chó dại?
Nước ta đất chật người đông, lâu lâu ta lén dời cột biên chút xíu, sáng ra ngươi lại trả về nguyên trạng là cái đạo lý gì?
Ta dù tàn thân tạ xác qua bao mùa nhảy vọt, cách văn hóa mạng, đấu nội đá bộ, cũng đủ triệu quân để làm bị cát hứng hỏa lực nhà ngươi, ngươi liệu đủ đạn hay chăng?
Tội tày đình như thế, ta làm sao có thể khỏi đánh ngươi???
Ta nặn mãi mới ra thằng Khơ-me Đỏ, đỏ từ trong giỏ, đỏ hơn ta đỏ. Chúng diệt chủng còn chưa đủ số, cắn các ngươi còn chưa đủ đau. Ai cho phép các ngươi đánh chết chó nhà ta, cho dù chó của ta là chó dại?
Nước ta đất chật người đông, lâu lâu ta lén dời cột biên chút xíu, sáng ra ngươi lại trả về nguyên trạng là cái đạo lý gì?
Ta dù tàn thân tạ xác qua bao mùa nhảy vọt, cách văn hóa mạng, đấu nội đá bộ, cũng đủ triệu quân để làm bị cát hứng hỏa lực nhà ngươi, ngươi liệu đủ đạn hay chăng?
Tội tày đình như thế, ta làm sao có thể khỏi đánh ngươi???
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét